Kẻ Mộng Mơ

Những kỷ niệm, hồi ức đẹp đẽ của tuổi 25 với mái ấm nhỏ của tôi tại thành phố Đà Lạt.

Hôm nay tại nghĩa trang nơi phần mộ anh, tôi lại thổn thức về tình yêu tuổi trẻ. Nhưng khi tất cả sự bất hạnh ập đến bất ngờ, ta chỉ có thể làm những điều đúng đắn tiếp theo thôi. Vì dù gì ngày mai cũng là một ngày mới. Hai mươi lăm tuổi, lưng chừng của sự trưởng thành và vương vấn sự vô tư tuổi trẻ. Cuộc đời là một hành trình dài tìm kiếm hạnh phúc, 25 tuổi chợt nhận thấy mình cô đơn khá lâu rồi. Lớp vỏ bọc kín đáo, những sự e dè ngại ngần, cả những sợi dây tình cảm liên kết thật mong manh. Nhưng tôi vẫn là kẻ mộng mơ, mơ về một hạnh phúc đơn sơ hữu tình ngày nào đó tôi sẽ có được.


Mơ về anh, người cao ráo, dịu dàng. Nội tâm ấm áp, thấu hiểu, một chút cổ điển, hoài niệm hợp với những dòng tự sự tôi thường viết ra vậy. Mơ về thành phố tôi yêu nơi ta sẽ cùng chung sống, không phô trương hào nhoáng, tôi sẽ làm việc chăm chỉ cùng anh. Vun vén cho một tổ ấm, nơi những món đồ nhỏ yêu thích của anh sẽ được đặt trong ngăn tủ của tôi.

Để bất chợt một sáng sớm, khi trời Đà Lạt còn mù sương, tôi kéo anh dậy khỏi đống chăn ấm áp. Ta ra khỏi nhà khi còn chưa kịp đánh răng, tôi thắt dây dày cho anh vội vàng. Cùng chạy bộ từ ngã năm ra đến bờ hồ, đến khi đôi chân mệt nhoài và loạng choạng. Tôi đuổi kịp anh, hai đứa tay ôm gối gục đầu và thở hắt ra, vừa mệt vừa sảng khoái nhìn nhau cười. Mặt hồ chắc hẳn sẽ rất tuyệt vào sáng sớm. Sương dày đặc chỉ lưa thưa vài chú đi câu cá qua đêm, hoặc vài bạn sinh viên chạy bộ sáng sớm. Mặt trời lấp ló ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, mua một chai nước. Tôi một ngụm, anh một ngụm, ta lại chạy đua về nhà. Để bất chợt chiều nào đó, tôi buồn chán trong thành phố nhỏ bé đông đúc. Anh chuẩn bị ba lô, ra quán mua vài gói bánh. Tôi lấy xe chở anh ra ngoại ô. Chân đèo Mimosa có những vườn hoa lay ơn, những vườn rau xanh ngát. Đồi thông bạt ngàn hai bên đường, anh víu vai tôi đứng lên từ phía sau la thật to như đứa trẻ trên đoạn đường vắng. Ta đi qua những khu đường quanh co hồ tuyền lâm, anh choàng tay ôm tôi từ phía sau. Tôi cười khúc khích gạt tay anh ra vì ngại, nhưng lòng nở hoa.

Có đêm nào, ta trốn trên cái đình phía tây bờ hồ vắng hoe. Xe tôi chở kín đồ đạc, thịt nướng, rau sống và dưa leo. Than củi nhóm bếp, vài lon bia. Anh lỉnh kỉnh sau lưng cây đàn ghi tar. Ta lại quên mang đèn, tôi bật sáng điện thoại soi, Anh nhóm lửa như thường lệ, khói nhòe mắt. Nướng thịt chứ, tối nay tôi sẽ cho anh say lăn quay. Ta vẫn vội vàng như mọi khi, chẳng chờ thịt kịp chín, ăn vội vội khi còn nóng. Muối ớt xanh cay lè, tay xúyt xoa miệng thở ra khói vì trời đêm lạnh. Anh bảo tôi thể nào về cũng đau bụng, nhưng mặc kệ vậy. Ngón đàn của anh vụng về, tôi say sưa hát và cố tỏ ra thật lãng tử để anh chú ý. Đôi khi bật cười vì hát sai nhịp hay lệch tông. Đàn bài nào buồn một chút vì tôi thích nhạc buồn, anh ngêu ngao hát theo cho đến khi ta thực sự ăn ý và say sưa hát thật to lấn át cả mọi ồn ào cuộc sống. Lời nhạc sẽ mang tâm sự ùa về, nhưng ta sẽ nắm tay nhau để biết ta không còn cô đơn. Thu dọn đồ, về nhà ngủ thôi.

Cuộc sống vốn vẫn khắc nhiệt, phút giây nào đó tôi bị sếp la mắng vì công việc, chạy về nhà lòng bao ấm ức. Anh ở trong bếp đang lui cui bân rộn nấu vài món tôi thích, nước mắt trực trào ra. Tôi ôm anh siết thật chặt từ phía sau, để anh cảm nhận nỗi tủi hờn của tôi. Anh hãy ở yên 5 phút thôi, đừng nói gì cả. Công việc chúng ta khác nhau, anh không thể giải quyết nó thay tôi, nhưng sẽ là động lực để tôi giải quyết nó. Nếu công việc của anh gặp trắc trở, hãy ôm tôi thật chặt. Tôi sẽ cho anh thấy tôi quan tâm đến anh, người tôi thương nhường nào.

Anh bằng lòng dạo bộ chiều Đà Lạt cho đến khi trời chập chờn tối, hay đêm muộn chứ. Ta vô tư đi cùng nhau qua bao con đường nhỏ hẹp, chợ đêm vẫn cũ kỹ quen thuộc nhưng không thể không ghé vào. Hay đi dọc quảng trường Lâm Viên nhìn đám nhóc nô đùa, ghé chú bán xiên que ngay góc phố. Mua cho anh một que cá, tôi thích bò, vừa ăn vừa đi dọc triền đường nhỏ quanh bờ hồ ra công viên ánh sáng. Hay leo những con dốc nhỏ dài đến tận khi đôi chân mệt nhoài không còn cảm giác. “Anh nặng bao nhiêu ký vậy, em cõng anh”. Phải, tôi sẽ cõng anh nếu anh nũng nịu chẳng buồn bước, chê đường dài. Ta dừng lại bên đường nge ban nhạc nghiệp dư đang hát đúng bài ca yêu thích, nhìn nhau cười và ngồi bệt xuống hòa cũng đám đông cổ vũ cho ban nhạc. Ngồi sát bên tôi một chút vì trời hẳn sẽ rất lạnh, tình ca rất buồn, lòng người lại rất ấm áp.

Để một sớm đông tôi chở anh đi khắp các quán bán đồ khu Hòa Bình, tìm mua món đồ thật dặc biệt tặng nhau. Hai đứa cùng chọn bao tay, đôi của anh đẹp quá chừng còn của tôi anh mua cho lại chẳng chút vừa ý nào cả. Đường phố Giáng Sinh thật lung linh như ánh mắt anh cười. Các cửa hàng, tiệm bánh, khách sạn bắt mắt. Ta mỏi trí nghĩ so sánh coi nơi nào trang hoàng đẹp nhất. Muốn hay không tôi sẽ bắt anh dậy đi lễ Giáng Sinh cùng tôi. Giới thiệu cho anh biết đức tin của tôi, những nhà thờ tôi đã dự lễ mỗi tuần. Nhà dòng Donbosco nhỏ nhỏ bằng đá suốt thời sinh viên tôi đã dậy đi lễ hằng ngày lúc 5h sáng rét cắt da. Nhà thờ con gà nơi ẩn chứa bí mật đau buồn nhất của tôi. Nhà thờ Domain cổ kính của Pháp. Tôi say sưa hát thánh ca, anh hẳn sẽ rất ngạc nhiên vì sự đạo đức thánh thiện của tôi khác hẳn ngày thường. Tôi huých nhẹ củ chỏ, phân tán sự chú ý của anh dồn vào mình, nhắc anh hướng lên cung Thánh. Lễ xong ra góc đài Đức Mẹ chào mẹ nhé, vì bao vui buồn tâm sự lo âu, tôi đều trút bỏ ở đây. Anh làm thử đi, Mẹ sẽ nghe được chúng ta cầu nguyện. Nhất định tôi sẽ thêm 1 lời cầu cho tình cảm tụi mình, mãi thân mật như thế này.

Tôi mơ những bữa cơm bên bàn ăn nhỏ vừa hai người, anh vừa nấu vội lúc chiều. Hay cơm nguội và đồ ăn dư lúc trưa tôi nấu để lại ăn tối. Tôi chành chẹ việc ai là người rửa chén, anh nhường nhịn nhưng tôi sẽ tráng bát cho anh. Lâu lâu ta thay đổi khẩu vị ra ngoài ăn chứ, quán nhỏ ven đường, hủ tiếu ngã năm, súp cua chợ. Đôi bữa đi nhà hàng quán sang chảnh, tôi sẽ ăn mặc thật đẹp để thu hút mấy bạn phục vụ nữ chọc cho anh ghen. Ta cư xử lịch thiệp như 2 quý ông đường hoàng lịch lãm. Ai mà biết ẩn trong đó sự hãnh diện khi người đàn ông thu hút đối diện chính là sở hữu của tôi, của riêng mình tôi. Vài bữa tiệc nhỏ ở nhà, ta mời bạn của cả hai đến chung vui, tôi uống rất được đó, sẽ chuốc anh say mèm. Khi say mọi thứ đều chân thật và ta đắm đuối nhìn nhau. Tôi cố thật tỉnh táo, hoạt ngôn để anh chú ý. Anh hiền lành bị mọi người trêu trọc, tôi giải vây và họ lại hùa vào bắt nạt cả hai ta. Tôi sẽ bắt họ dọn sạch nhà trước khi về, trừ anh thôi. Say mèm và ủ rũ, đầu tôi cũng quay cuồng, nương theo men say ta trao nhau sự nồng nàn chín muồi của tình yêu.


Nếu chủ nhật buồn chán, tôi chở anh xuống nhà chú tôi, ngay dưới chân đèo thôi. Chú trồng rau, hai đứa xuống phụ. Ta chạy đua vác thùng rau coi ai nhanh hơn, hái đậu, thu cà chua. Mồ hôi đẫm vai áo anh, nắng chiếu qua khuôn mặt, anh bị sạm đi một góc vì cháy nắng. Anh bật cười, hàm răng trắng nổi bật sự tương phản làn da làm tôi cũng bật cười theo. Tôi quơ điện thoại chụp nhanh tấm hình họa lại người yêu tôi nóng bỏng như thế nào khi là nông dân chân chính. Hình để chọc anh thôi, vì tôi ghi nhớ trong tim anh quyến rũ như thế nào trong nắng chiều hôm bên nông trại ấy. Ăn vịt luộc nhé, nhà chú luôn có sẵn vịt, nhà chú không có chỗ rửa chén bát như trong thành phố đâu. Giống ở quê vậy, anh múc nước ra thau, tôi sẽ rửa. Đêm ta về lại thành phố trong ánh đèn đèo Pren rọi, tôi cố ngồi sau ôm anh thoải mái, vì tối chẳng ai ngó nhìn ta cả. Quãng đường này của riêng ta thôi.

Tối tối bên giường ngủ, anh gối đầu lên chân. Tôi sẽ đọc những trang sách anh yêu thích nhất bằng cái giọng đầy văn chương mà cô giáo vẫn khen ngợi hồi bé. “Anh vẫn còn nghe chứ”, nhưng rồi anh vẫn ngủ gật như bao lần. Tôi hôn trộm anh, cười tủm tỉm, lúc anh ngủ như 1 cậu bé thơ vừa ngây ngô vừa cần được người bảo vệ che chở. Phải tôi sẽ là người bên cạnh bảo vệ che chở bé con lớn xác như anh. Tắt đèn và màn đêm buông xuống, ôm anh vào lòng và gác chân lên thoải mái. Tôi hân hoan vì sớm mai thức dậy anh đang nhìn ngắm tôi. Khi bình minh ló rạng, anh chỉ nhìn về phía tôi thôi.

Ta sẽ cãi nhau chứ, rồi cũng sẽ đến những bất đồng mâu thuẫn. Tôi ôm cái vỏ bọc cũ của mình, lòng đầy tổn thương nhưng che dấu lời chân thật mà buông ra những lưỡi dao. Anh cũng vậy, sự nóng nảy, ta luôn cho bản thân mình đúng mà quên đi sự thấu hiểu. Tình yêu rồi sẽ bị che khuất sau bức mành thực tế khắc nhiệt đầy va chạm. Anh tổn thương, tôi tổn thương. Ta chiến tranh lạnh, lòng chỉ muốn biết tình cảm của đối phương như thế nào. Giọt nước tràn ly, và quyết định chia tay, hẳn là lúc đó ta không còn cách nào khác. Chắc chắn sẽ có ngày đó chứ. Vậy tôi sẽ ôm chặt níu anh lại, không được thì hôn anh thật sâu đậm, để anh cảm nhận tình yêu trong tôi. Tôi còn yêu anh tha thiết, nồng nàn. Tôi không muốn mất anh. Tôi vẫn luôn yêu anh như cái cảm nhận đầu tiên, chàng trai cao ráo hiền lành. Một ngày khác nếu tôi không đủ lý trí làm như vậy, anh cũng sẽ làm như vậy chứ. Khi tình yêu ta bị lu mờ trước chông gai, hãy nhớ lại ta đã từng say đắm nhau như thế nào. Hãy nắm tay ta cùng khiêu vũ ngay trong phòng ăn và cho nhau một cơ hội nữa.

Tôi mơ về chú chó cưng ta sẽ nhận nuôi làm con, nhưng anh thích một cô công chúa chứ. Tôi vẫn luôn muốn làm cha, anh cũng vậy. Ta nên có con cái, vậy hãy đối đầu với nỗi sợ hãi đó. Tôi sẽ thuyết phục bản thân mình và anh nữa, ta chọn sự ích kỷ bản thân để mang con gái đến thế thế gian này. Chọn gen của anh đi, vì anh đẹp nhất trong mắt tôi, lại cao ráo. Con gái giống anh, tôi lại càng yêu thương nó, càng nhung nhớ hình ảnh của anh. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn trước, ta hẳn sẽ cãi nhau bất đồng nhiều hơn trước. Cuộc sống thật sự xáo trộn khi con gái nhỏ chào đời. Tôi sẽ khóc nhưng giọt nước mắt hạnh phúc và viết cho con gái bức thư thật dài, xin lỗi con vì chọn sự ích kỷ mang con đến thế gian này, dù biết trước con sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi kỳ thị nếu xã hội không thay đổi. Cũng cảm ơn con rất nhiều vì con đã làm con gái của hai ba. Ba sẽ học hỏi thật nhiều để cố gắng cho con gái hai ba luôn hạnh phúc, luôn là công chúa. Hana giờ đã vào lớp một rồi, những tưởng cuộc sống của nó sẽ bị cái nhìn đầy kỳ thị khi có hai người ba. Nhưng số phận thương Hana, không lỡ để cho nó gặp sóng gió ngay khi còn nhỏ. Vậy nên chỉ còn mình em đưa con đi học mỗi ngày.
 
Văn à, anh có nhớ em không. Lớp đất dưới chân em lạnh lẽo quá, em không cảm nhận được anh. Anh vẫn đang ở đâu đó ngắm nhìn em như lần đầu tiên ta gặp gỡ chứ. Anh nói anh đã phải lòng người con trai ngoan hiền, lòng đẩy tổn thương. Em lại cảm nhận đau khổ ùa về bóp nghẹn con tim như không thở nổi. Sáu năm rồi, kể từ ngày anh ra đi, còn chưa kịp nhìn thấy mặt Hana. Em vẫn là kẻ mộng mơ như khi còn tuổi 25, mơ về anh hằng đêm, mơ về Đà Lạt. Đó là cách em cảm nhận anh vẫn còn đang tồn tại.

Hôm nay như mọi lần em lại khụy ngã nơi nghĩa trang hiu quạnh này. Cứ khóc thật to mà chẳng sợ ai nhìn ngó. Vì chỉ ngay sau đây năm phút nữa thôi, em lại tự lau nước mắt. Trở về nhà mỉm cười với Hana. Sáng mai tóc lại vuốt ngược như kiểu anh hằng yêu thích đến công sở. Phớt lờ mọi sự hỏi han của người đời về mẹ của Hana, một mình chống chọi đi tiếp. Chỉ năm phút nữa thôi, em sẽ cất mọi quá khứ về anh khóa lại một góc kín nhất trong tim. Nhưng chính giây phút này cho em được cảm nhận tổn thương, được khóc, được đau khổ, được thương nhớ anh. Tình yêu của em.

Vẫn như lần đầu tiên em tạm biệt anh tại nghĩa trang này, em đã quyết định sẽ không đi theo anh. Em sẽ môi mỉm cười, quần áo chỉnh tề. Ngay tại khoảnh khắc đen tối nhất đó, em chỉ biết làm những điều đúng đắn tiếp theo thôi. Đúng thế, ngay cả khi mọi thứ không còn lối thoát nào, ta chỉ có thể làm những điều đúng đắn tiếp theo. Để bước tiếp vì dù gì ngày mai cũng là một ngày mới. 

Tôi vẫn là kẻ mộng mơ như chàng trai tuổi 25, ngày ngày đi giữa cuộc sống bận rộn, đêm đêm cùng anh dạo khắp góc phố nhỏ Đà Lạt.

© Nhật Hạ - blogradio.vn

Nhận xét